"Bốp!" Nghiêm Vũ Sơ vung tay lên một cái, Mộc Trạch liền bị tát ngã xuống đất.
"Ngươi làm gì vậy?" Mộc Trạch bị tát đến nỗi đầu óc quay cuồng, ngây người ra hỏi.
"Ngươi nói không sai, đúng là ta không dám ra tay với Mộc Hàn Yên, có điều muốn cho ngươi một trận thì lại không khó khăn chút nào." Nghiêm Vũ Sơ cười nham hiểm, sau đó lao về phía Mộc Trạch đánh đấm loạn xạ một trận.
Từ trên khuôn mặt Mộc Trạch, hắn ta lại nhìn thấy từng khuôn mặt đáng ghét của đám con cháu cùng gia tộc của mình. Dường như lại nghe thấy những tiếng cười nhạo và châm biếm, giống như quay trở lại thời gian đó, ngọn lửa giận vốn được hắn ta kìm nén trong lòng bấy lâu cũng bị thổi bùng lên, hắn ta liền ra tay không nể tình chút nào.
Trong sân rất nhanh chóng vang lên tiếng kêu khóc gọi cha gọi mẹ thảm thiết của Mộc Trạch.
"Á… không phải ta, người cần ra tay không phải ta, mà là Mộc Hàn Yên, á… cứu mạng với." Mộc Trạch vừa kêu thảm thiết vừa khóc lóc biện minh.