"Ngươi xem trước rồi hãy nói." Mộc Hàn Yên nói.
Tuy Nghiêm Vũ Sơ không hài lòng nhưng hắn ta cũng biết hiện tại mình không có tư cách cò kè mặc cả với Mộc Hàn Yên, chỉ có thể miễn cưỡng kiềm chế sự bất mãn mà mở ra xem.
Xem một lúc, sắc mặt Nghiêm Vũ Sơ liền thay đổi.
Tuy Thiên Tâm Công Pháp thực sự chắc chắn sâu xa huyền diệu hơn nhiều so với cuốn sách trên tay nhưng bản chất lại không thay đổi, đương nhiên hắn ta nhìn ra được điều này. Nếu hắn ta muốn tu luyện Thiên Tâm Công Pháp thì nhất định phải phế bỏ tu vi trước, nếu không sẽ thập tử nhất sinh.
Thế nhưng từ nhỏ hắn ta đã bị coi là phế vật, chịu đựng đủ mọi khinh bỉ và xa lánh, vất vả lắm mới có được cơ hội nở mày nở mặt, sao có thể bằng lòng tự phế bỏ tu vi được?
Quan trọng hơn là hắn ta đã đủ mười sáu tuổi rồi, cho dù bây giờ có tự phế bỏ tu vi thì cũng đã lỡ mất thời cơ tốt nhất, thành tựu sau này chưa chắc có thể mạnh hơn hiện tại.