"Rắc!" Một tiếng giòn vang, dây xích sắt buộc trên cổ con heo bị Phong Đao cắt thành hai đoạn.
Lúc này Tư Dung mới để ý, lúc dị thú Phong Trư chạy ra ngoài còn kéo theo cả cái lồng sắt, tha ở phía sau chạy mấy chục bước, sau đó được một nhát Phong Đao đầy giận dữ cắt đứt dây xích trên cổ.
Còn chưa hết giận, dị thú Phong Trư lại phóng ra hơn hơn mười Phong Đao, các song sắt cứng như kim cương to bằng cánh tay trẻ con bị Phong Đao cắt đứt, cạch vài tiếng đã gãy thành các mảnh nhỏ.
Dị thú Phong Trư đuổi theo Mộc Hàn Yên không dừng lại một giây nào, trong lỗ mũi liên tục phóng ra các Phong Đao.
Chỉ khoảng nửa khắc sau, trong mật đạo chật hẹp ngập tràn hơn trăm Phong Đao, lưới đao dày đặc tưởng như tạt nước cũng không lọt. Đá vụn, bụi bặm rơi rụng tứ tán, ùn ùn rớt xuống.
Uy lực của Phong Đao này đủ để so sánh với một kiếm sĩ cấp ba, nhưng quan trọng hơn là, Phong Đao phóng tới theo không khí, khiến cho người ta khó bề phòng bị, đáng sợ hơn nhiều so với lực sát thương của kiếm sĩ cấp ba. Sợ là kiếm sĩ cấp năm cũng không hơn là bao.
Tim Tư Dung đập mạnh, trong không gian chật hẹp này căn bản không có khả năng tránh được hơn trăm Phong Đao giao nhau như thiên la địa võng như vậy. Với thực lực của một kiếm sĩ cấp một như Mộc Hàn Yên, nàng cũng không thể nào chống lại được uy lực tương đương với kiếm sĩ cấp năm.
Mặc kệ hắn nhìn nhận Mộc Hàn Yên như thế nào, dù sao đi nữa thân phận của hắn cũng là một cận vệ, làm sao có thể mở trừng mắt mà nhìn Đại công tử chết trong lưới Phong Đao? Trong lòng lo sợ, Tư Dung đành phải liều mạng cứu giúp.
Vừa định ra tay, hắn chợt dừng lại một bước, trợn tròn không tin vào mắt mình.
Hắn chỉ thấy Mộc Hàn Yên chạy ra bên ngoài cực kỳ quái dị, lúc trái lúc phải, chợt cao chợt thấp. Thậm chí còn có thể đột ngột dừng lại trong lúc đang chạy nhanh, sau đó lui lại nửa bước, thân hình và động tác đều cực kỳ quỷ dị, khi khom lưng, lúc cúi xuống, lúc lại ngửa ra sau...
Tư Dung thực sự không thấy rõ, làm thế quái nào mà đang chạy bán sống bán chết, Mộc Hàn Yên lại đột ngột quay đầu tạo thành các động tác hoàn toàn trái với nguyên lý cơ học và cơ chế của cơ thể như vậy được. Nhiều lúc, hắn đã hoài nghi có phải Mộc Hàn Yên dùng lực quá sức mà gãy cả lưng mất không.
Điều khiến cho người ta thấy kỳ quái nhất chính là động tác và lối di chuyển quỷ dị này, Mộc Hàn Yên cứ như cá vào biển lớn, di động trong lưới Phong Đao kia. Mặc dù thoạt nhìn qua thì thấy có chút chật vật, nhưng lưới Phong Đao dày đặc tạt nước cũng không lọt kia không hề tạo được bất cứ tổn thương gì trên người nàng.
Trời ơi, đây rốt cuộc là quái vật gì? Ánh mắt Tư Dung nhìn Mộc Hàn Yên có vài phần xa lạ nhưng cũng có thêm mấy phần bội phục. Nếu đổi lại là hắn, tuyệt đối không thể nào giữ được cái mạng nhỏ của mình nếu ở trong lưới Phong Đao đó, càng không thể nào không bị thương giống như Mộc Hàn Yên được.
Phải có tốc độ phản ứng và sức phán đoán như thế nào mới có thể tìm ra được kẽ hở trong lưới Phong Đao cuồng loạn kia mà lách qua nó?
Đây chính là Đại thiếu gia vô dụng hay sao? Hắn đã sớm phát hiện người này không hề đơn giản, thế nhưng những điều hắn không ngờ được lại càng lúc càng nhiều. Tư Dung không khỏi có chút suy nghĩ.
Một người một heo, một chạy một đuổi. Nói ra thì chậm, thực ra lại vô cùng nhanh. Dẫu sao mật đạo cũng rộng chỉ mười mấy trượng thôi, trong nháy mắt Mộc Hàn Yên đã thoát ra ngoài.
Phía sau, dị thú Phong Trư cũng lộ ra cái đầu heo to lớn.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tư Dung khẽ quát một tiếng, nhảy lên thật cao rồi đâm xuống một nhát, mục tiêu chính là gáy ở vị trí giữa đốt sống thứ ba và thứ tư của dị thú.