"Ngươi, ngươi, cả ngươi nữa, chẳng lẽ các ngươi không biết tính tình của Mộc Hàn Yên sao? Đừng nghĩ hắn giúp Ngọc Oánh giải vây là ghê gớm lắm. Nếu như không phải hắn dựa vào cha mình, hắn có thể học được Vô Ảnh Kiếm Pháp sao, có thể đánh thắng được Khương Ngọc Triết sao? Các ngươi bị ma quỷ mê hoặc rồi, thế mà lại làm bạn với loại người này, đến lúc bị hắn hại chết cũng chẳng biết là vì sao!" Mộc Trạch càng nghĩ càng tức, quay sang phía đám người Mộc Ngọc Oánh chửi bới ầm ĩ.
"Mộc Trạch đại ca, dựa theo mệnh lệnh của gia tộc, vốn dĩ chúng ta nên nghe theo mệnh lệnh của Hàn Yên đại ca để hành sự." Mộc Hi Thiên bị hắn ta mắng đến mức xấu hổ, bèn giãi bày một câu.
"Gia tộc bảo các ngươi đi chết các ngươi cũng đi hả?" Mộc Trạch lạnh lùng nhìn Mộc Hi Thiên, rồi nói: "Thôi bỏ đi, các ngươi theo hắn rồi gánh họa thay hắn là việc của các ngươi, ta không phụng bồi nữa."
Nói xong câu này, Mộc Trạch không thèm để ý tới đám đông nữa, quay người đi ra ngoài cửa.