Khương Ngọc Triết bị chọc tức, phi thân lướt qua Hoa Nguyệt, thanh trường kiếm trong tay chém ra từng nhát một.
Âm thanh vang vọng như tiếng mưa truyền đến, phi kiếm tóe ra những đóm lửa nhỏ. Thanh trường kiếm của Hoa Nguyệt bị mẻ từng miếng nhỏ giống như một cây cưa dài, cả người chấn động thụt lui về sau "ầm" một tiếng lớn. Cuối cùng Hoa Nguyệt bị chấn động bay ra ngoài, sau đó đập mạnh xuống đất. Mặt của hắn dính đầy tro bụi, khóe miệng cũng chảy ra chút máu.
"Cuối cùng cũng đánh bại được thằng nhãi này, thật sự có chút khó đối phó." Khương Ngọc Triết thở hắt ra, vừa mới chém ra liên tục ba mươi mấy nhát kiếm, kình khí của hắn ta tổn hao rất nghiêm trọng. Nếu nhát kiếm này không đánh bay được Hoa Nguyệt, thật sự hắn ta có chút không chống đỡ nổi nữa rồi.
"Khụ khụ, thật yếu kém, thì ra đây là kiếm sĩ cấp sáu ư." Ngay lúc Khương Ngọc Triết thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Nguyệt loạng choạng đứng dậy, ho hai tiếng, vẻ mặt khinh miệt nói.