"Có gì phải trách chứ, muốn trách chỉ có thể trách bản thân chưa đủ cố gắng, không có thực lực bảo vệ tốt chính mình." Mộc Ngọc Oánh nói.
Mộc Hàn Yên mỉm cười nhẹ nhàng, tuy Mộc Ngọc Oánh nói rất hời hợt, nhưng nàng vẫn nghe được sự oán giận của nàng ta.
Việc này cũng khó trách, nàng ta giống với đám người Mộc Hi Thiên, vốn xem Mộc Trạch là cây cổ thụ lớn che mưa che gió không đổ ngã. Nhưng không ngờ, khi gặp phải kẻ địch mạnh thật sự, Mộc Trạch lập tức bán đứng nàng ta, trong lòng nàng ta suy sụp và thất vọng biết dường nào.
Nhìn thấy Mộc Hàn Yên ra mặt, chắc nàng ta nghĩ bản thân có thêm chút hy vọng, nào ngờ người lập ra lời hẹn thách đấu là nàng nhưng lại là Hoa Nguyệt ra trận, nếu không may Hoa Nguyệt thất bại, nàng ta vẫn phải ở lại thành Tiểu Dương, chịu mọi sự sỉ nhục của Khương Ngọc Triết. Nếu nàng đoán không sai, chắc hẳn lúc này tiểu nha đầu đang rất thất vọng đối với những huynh đệ tỷ muội trong gia tộc Mộc gia, thậm chí là tuyệt vọng!