Mộc Ngọc Oánh vốn dĩ có miệng lưỡi sắc sảo lúc này lại không nói gì, miếng ngọc Thanh Tâm đó là của tổ phụ tặng nàng ta trong lần sinh nhật gần đây, nó rất quý giá đối với nàng ta, vì thế Mộc Hàn Yên giúp nàng ta lấy lại được, trong lòng nàng ta vô cùng cảm kích, chỉ có điều nàng ta và Mộc Trạch có mối quan hệ rất tốt với nhau, nàng ta còn rất kính phục vị đường huynh trẻ tuổi nhưng trưởng thành này, vì thế mới không cảm ơn Mộc Hàn Yên để giữ thể diện cho hắn ta.
"Ôi trời, còn khế ước đất của ta thì sao, khế ước đất của ta đâu mất rồi?" Lúc này, người đàn ông trung niên vừa nãy lớn tiếng bôi nhọ Mộc Hàn Yên đột nhiên kêu lên một tiếng thất thanh, hai tay sờ loạn trong túi áo ở ngực.
"Khế ước đất gì?" Có người nghi ngờ hỏi.