"Ủa, Dạ đại... Dạ công tử, chào huynh." Mộc Hàn Yên hơi thất thần nhìn khuôn mặt của Dạ Lan Phong, suýt chút nữa thì gọi thẳng là Dạ đại gia, lời nói đến miệng rồi lại nhanh chóng nuốt chữ gia vào trong. Nói thật, tuy Dạ Lan Phong đã từng giúp nàng nhưng Mộc Hàn Yên hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của người này. Ví dụ như bây giờ, Dạ Lan Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng giống như bóng ma, cứ nhìn nàng chằm chằm như thế mà không nói một lời nào.
Dạ đại gia, huynh như vậy làm ta rất hoang mang đấy, rốt cuộc huynh định làm gì?
Trong lòng Mộc Hàn Yên cảm thấy hơi lo lắng bất an.
"Thật trùng hợp." Một lúc lâu sau Dạ Lan Phong mới bật ra được ba từ với Mộc Hàn Yên.
"Hả? Ha ha ha... đúng thế, thật trùng hợp, Dạ công tử cũng đến mua quả óc chó à?" Mộc Hàn Yên cười gượng nói.
"Không phải." Dạ Lan Phong lại bật ra hai chữ nữa.
Dạ huynh đệ, huynh nói thế này ta tiếp lời huynh sao nổi!