"Sư phụ, to cỡ nào?" Một tên đệ tử hỏi.
"Càng to càng tốt." Khúc Sơn Linh đáp.
"Dạ, biết rồi." Hai tên đệ tử lên tiếng đáp lại, nhanh chân đi ra khỏi viện.
Ngay lúc hai tên đệ tử mang về viện nguyên con heo quay, đúng lúc Khúc Sơn Linh vừa đánh xong phần thứ hai của thủ quyết và đến thời điểm mấu chốt.
Chỉ nhìn thấy toàn thân ông ta run lên, răng cắn chặt, tuy rằng trong tay không có vật gì, nhưng lại giống như có vật nặng nghìn cân.
"Thiếu một chút nữa thôi." Mộc Hàn Yên mang trong lòng hy vọng và xúc động nói. Thủ quyết của bộ này càng thêm vi diệu hơn, kết hợp với Thiên Tâm Công Pháp, nhất định kết quả tu luyện sẽ càng tốt hơn.
"Cho ta… thành!" Lồng ngực Khúc Sơn Linh nhấp nhô dồn dập, bắn ra chữ "thành!" từ trong kẽ răng, ngón tay thay đổi, cuối cùng cũng đánh ra được đòn thủ quyết này.
Mà tinh thần khắp người đều tiêu hao trong nháy mắt, chân ông ta mềm nhũn như bùn lầy, nằm ngã xuống đất.