Mộc Hàn Yên thật sự không biết phải giải thích vấn đề này thế nào, bèn trầm mặc một lúc.
"Hàn Yên đại ca, ta đã nghĩ rồi, ta rất thích việc buôn bán, từ nhỏ đã thích rồi. Ngày trước ta thường nằm mơ giữa ban ngày, hy vọng mình có thể tạo dựng nên một thương hội lớn mạnh nhất, có thực lực nhất đại lục Thánh Đình này. Sau đó ta dần dần trưởng thành, mới biết giấc mơ này vốn dĩ không có khả năng trở thành sự thực.
Ta bòn rút tài sản của gia tộc để thành lập nên trường đấu giá Nam Mộc, nguyện vọng của ta chỉ là trụ vững ở thành Hắc Thạch thôi, còn có thể tạo nên danh tiếng ở nước An Vân hay không thì đều phải dựa vào may mắn.
Nhưng thời gian này ta đi theo huynh, ta phát hiện cách nghĩ của mình đã thay đổi, giấc mộng ngày xưa cũng quay trở lại rồi. Thành Hắc Thạch quá nhỏ bé, thậm chí ngay cả nước An Vân cũng chẳng to lớn gì, có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ phát hiện hóa ra học viện Long Nham cũng chỉ có vậy mà thôi.