"Đúng vậy, Khúc Đại sư biết hắn?" Tam trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khúc Sơn Linh, nghi ngờ hỏi.
"Không biết, không biết. Có điều, cái tên này được đặt rất hay, chỉ nghe tên là biết người này nhất định có chí lớn, thông minh hơn người, tấm lòng rộng lượng, là nhân tài kiệt xuất, một ngày nào đó ắt sẽ tiếng tăm lẫy lừng, thành tựu và công lao vô cùng to lớn, không chỉ được lưu danh thiên cổ ở nước An Vân mà còn ở cả lục địa Thánh Đình này. Tên hay, tên hay, nếu nói Mộc Nam được tinh vân nâng đỡ thì người này chính là thiên tinh hạ phàm." Lão bịp bợm lăn lộn giang hồ nhiều năm, đương nhiên biết có một số chuyện không thể nói ra nhưng lại không chút mảy may tiếc rẻ những từ ngữ ca tụng Mộc Hàn Yên.
Đám người Tam trưởng lão và Mộc Hoài Đông lại ngây người lần nữa, Mộc Nam vừa mới quay lại cũng đờ đẫn ra: Những câu này là đang nói về Mộc Hàn Yên sao? Sao nghe giống như đang nói người khác vậy?