Mộc Hàn Yên nhìn Âu Đức Xuyên, ngón tay vung lên bắn ra một ngọn lửa, thiêu thi thể hai người thành tro tàn.
Cũng không phải nàng muốn đốt thi để hả giận, mà là bởi vì suy cho cùng Âu Đức Xuyên cũng bị người khác lừa bịp, sau khi biết chân tướng cũng kịp thời tỉnh ngộ, vì ngăn cản Xương Liêu còn phải trả giá bằng cả tính mệnh, cho nên Mộc Hàn Yên không muốn ông ta phải phơi thây nơi hoang dã. Đương nhiên, nàng vẫn không thể tha thứ cho những gì ông ta đã làm lúc trước, cũng không thể rửa đi vết nhơ trong danh tiếng của ông ta, cho nên đốt thi thể của ông ta thành tro tàn cũng coi như cho ông một chút tôn trọng cuối cùng.
Về phần tên con trai bảo bối của ông ta, cho dù hắn ta chết một trăm lần cũng không đủ để rửa sạch tội lỗi của mình, Mộc Hàn Yên cũng lười ra tay.
"Đi thôi." Mộc Hàn Yên lên tiếng.
"Đợi đã." Trảm Uyên nhìn trận pháp lúc trước Xương Liêu bày ra một chút, nhíu mày gọi lại.