Sáu đạo Thiên Phạt vừa rồi không chỉ khiến Mộc Hàn Yên trọng thương mà còn khiến một phân thân tàn hồn của Nghệ Hành Thiên bị thương nặng, nếu bây giờ dừng lại, chắc chắn nàng ta sẽ chết.
"Hàn Yên…" Thấy Mộc Hàn Yên vẫn cố gắng, Phong Khinh Vũ định cản nàng, nhưng nói ra đến miệng lại không sao thốt được thành lời.
Với thương tích hiện giờ, nếu Mộc Hàn Yên vẫn tiếp tục làm như vậy, rất có thể thực lực sẽ bị tổn thương nặng, thậm chí tổn hại đến căn cơ, nhưng nếu bây giờ bảo nàng dừng lại, nhất định nàng sẽ hối hận suốt đời.
Trảm Uyên đứng dậy, bình tĩnh nhìn Mộc Hàn Yên, trên gương mặt lạnh lùng như tượng khắc có hai hàng nước mắt không biết đã chảy từ bao giờ.
Nhìn thấy Mộc Hàn Yên kiên trì, trong lòng mấy người Hoa Nguyệt vô cùng lo lắng.
"Ài, giúp ngươi lần nữa vậy." Nữ nhân trong hư không kia thở dài, ngón tay khẽ phất qua lần nữa.
Trong chớp mắt, một làn ánh sáng nhẹ nhàng như nước bao phủ quanh người Mộc Hàn Yên.