"Khúc tiền bối, không phải người vừa mới nói mệnh của ta tốt sao?" Mộc Hoài Đông thật sự nuốt không trôi giọng điệu này, chất vấn Khúc Sơn Linh.
"Mệnh của ngươi tốt nhưng mệnh của hắn còn tốt hơn. Mệnh ngươi là mệnh người phàm giàu sang, mệnh của hắn lại là được tinh vân trên trời nâng đỡ. Người thành thì là đế vương giàu có một phương, người bại thì là anh hùng thời loạn lưu danh thiên cổ, tốt, tốt, lão phu đã nghiên cứu thuật chiêm tinh gần trăm năm, số người đã qua bàn tay xem cốt tướng đoán sinh tử của lão phu, không một vạn cũng tám nghìn người, nhưng mệnh tốt như vậy lão phu mới gặp lần đầu, thật sự tốt. Mệnh này chắc chỉ trên trời mới có, nhân gian có thể chỉ gặp vài lần…" Lão bịp bợm kéo lấy tay của Mộc Nam mà lắc lắc, nước miếng tung tóe như sắp bay vào mặt hắn.
Tất nhiên là Mộc Hoài Đông sầm mặt lại, đầu Mộc Nam cũng đầy vạch đen.
Chỉ có trâu nhà Khúc bịp bợm này là khổ nhất mệt nhất, thường xuyên bay trên trời, thật là không dễ dàng.