Thật ra khoảng cách còn xa, nhưng bóng dáng Mộc Hàn Yên đã sớm khắc sâu vào trong lòng mỗi một bách tính thành Hoa Vũ, cho nên chỉ dựa cần một hình bóng mông lung, hắn vẫn có thể nhận ra là ai đến.
"Chủ Tế đại nhân về rồi! Chủ Tế đại nhân về rồi!" Tin tức như mọc cánh nhanh chóng lan truyền khắp toàn thành.
Vô số người co chân bẩm báo, không khí vui mừng lan đến cả đầu đường, mấy người An Hạ Hân và Tư Không Thanh Lam ra thành chào đón với tốc độ nhanh nhất.
Đáp xuống mảnh đất quen thuộc, nhìn thấy dòng người tụ tập tại hai bên đường phố và cả vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt và ánh lệ trong mắt bọn họ, hốc mắt Mộc Hàn Yên không kìm được mà ươn ướt.
Trong mắt bọn họ, Mộc Hàn Yên không chỉ nhìn thấy lòng kính yêu mà còn có sự nhớ nhung, lo lắng, tin tưởng, thậm chí là sự dựa dẫm sâu sắc, đó là tình cảm như người thân với nhau.