"Đến lượt ta rồi, đến lượt ta rồi!" Một thiếu niên mập mạp vui vẻ tiến lên phía trước, đưa tay ra.
Khúc Sơn Linh đưa tay ra nắm lấy tay hắn theo quy tắc cũ, lặng lẽ chỉ điểm một cái, đáng tiếc rằng thiếu niên này quá hiếu kỳ về thuật chiêm tinh nên căn bản không chú ý đến động tác nhỏ của ông ta, cũng không hề phản ứng gì lại.
"Ừ, mệnh thuộc nước vách tường, gặp gian khó sẽ tự vượt qua được, cũng là số mệnh cả đời bình an. Có thể sẽ gặp kiếp nạn nhỏ năm ba mươi tám tuổi, không nên đi về phía Tây." Khúc Sơn Linh không hứng thú gì với hắn nên thuận miệng nói.
"Thế nào gọi là mệnh thuộc nước vách tường, câu này có nghĩa là gì?" Thiếu niên đó cảm thấy quẻ này Khúc Đại sư xem nhanh quá, vẫn chưa thỏa lòng hiếu kỳ nên hứng khởi hỏi tiếp.
"Không được vô lễ, đây là thiên cơ, thiên cơ có thể tiết lộ dễ dàng hay sao?" Tam trưởng lão khiển trách.