Nghe nói vậy, Tam trưởng lão hơi ngẩn người ra, ông ta không hề nói trước với đám người Mộc Hoài Đông tình hình cụ thể, chính vì sợ bọn họ sẽ có ý gì khác, nhưng sao lại để Khúc Sơn Linh nói ra trước rồi. Ông ta đâu có biết rằng Khúc Sơn Linh chủ động mở lời chính vì muốn để bọn họ có ý đồ, nếu không có ý đồ thì ông ta đi đâu để kiếm lợi lộc.
Mấy người thanh niên kia cũng bị bất ngờ, những người khác ngay sau đó đều biểu lộ thái độ kinh ngạc, lo lắng hoặc kích động, chỉ có Mộc Hoài Đông không hề biểu lộ điều gì, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào Khúc Sơn Linh, âm thầm nháy mắt một cái.
Quả nhiên mình không nhìn nhầm, tiểu tử này rất hiểu chuyện, xem ra chắc chắn kiếm được món hời rồi. Khúc Sơn Linh mừng rỡ trong lòng, tuy Tam trưởng lão cũng ra đòn khiến ông ta trở tay không kịp nhưng món hời nên kiếm thì chung quy vẫn khó mà rơi mất được.