Cứ như mỗi lần mình ra tay với nàng ta là thực lực của nàng ta lại tăng lên cả khúc lớn. Đậu Nam Sơn không khỏi lo lắng, nếu cứ tiếp tục như thế này, thực lực của nàng ta sẽ lại xuất hiện biến đổi gì, có khi nào ngay cả cấm địa trong cấm địa kia cũng không làm gì được nàng ta không?
Chu Khinh Cửu gật đầu, giơ thần trượng lên.
Mộc Hàn Yên nhìn gương Thiên Cơ với cột sáng đang quay loạn xạ trong tay, đang không biết phải làm sao thì chợt khí cơ quanh người nàng cuộn trào.
Lại nữa! Mộc Hàn Yên tưởng lại có thần niệm tàn hồn xuất hiện, nàng không dám coi thường chút nào, lập tức cất gương Thiên Cơ vào, rút kiếm ra.
Nhưng lần này, thứ xuất hiện không phải là thần niệm tàn hồn mà là những phù văn lóe sáng.
"Không đúng!" Mộc Hàn Yên nhận ra có chỗ không thích hợp, vội bay lùi về sau.
Nhưng mảng phù văn lấp lánh kia đã chặn kín đường lui của nàng, một tiếng "bụp" nhỏ vang lên, nàng đã bị va vào một vách ngăn vô hình, không thể nào lùi thêm được nữa.