Cảnh tượng trước mắt dần trở nên hoang vu, khá giống với cánh đồng hoang vu của năm thần điện lớn. Màn đêm buông xuống, cuối chân trời le lói chút tia sáng cuối cùng của ngày, hai người Mộc Hàn Yên dừng lại, lặn lội đường xa hơn mười ngày ít nhiều gì bọn họ cũng hơi mệt mỏi, cho nên quyết định dựng trại nghỉ ngơi tại chỗ.
Một đống lửa cháy hừng hực trong bóng đêm, bên trên đang nướng một con thỏ rừng mà Phần Thiên Tịch săn được lúc trước, lớp da vàng rực và giòn rụm, mùi thịt xông vào mũi.
"Nếm thử xem hương vị thế nào?" Phần Thiên Tịch xé đùi thỏ đưa cho Mộc Hàn Yên.
Mộc Hàn Yên cắn một miếng rồi nhai chầm chậm, khuôn mặt nàng lộ ra nụ cười mỉm dịu dàng, vẫn là hương vị giống như vậy, từng đoạn ký ức của kiếp trước hiện ra trong đầu nàng theo mùi vị kia.
Khuôn mặt của Phần Thiên Tịch cũng lộ ra nụ cười quen thuộc kia, hắn cũng xé thịt thỏ rồi nhai chậm rãi.