Mãi đến khi nhìn thấy Mộc Hàn Yên ở giữa không trung nở nụ cười như trút được gánh nặng, bọn họ mới chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn, tiếc là bây giờ hiểu ra thì trễ rồi.
Bọn họ nhìn thấy Mộc Hàn Yên lấy ra một tấm lệnh bài, ấn mạnh xuống chỗ lõm bên trong trận pháp.
"Lệnh bài gia chủ Khổng gia!" Đại trưởng lão bật thốt lên kinh hãi.
Ngay lập tức, một vầng ánh sáng trắng bừng lên, một luồng khí cơ vô cùng khổng lồ ào ạt tràn tới, đánh thẳng vào sâu trong tâm thần bọn họ, cả tòa tháp Đoạn Hồn vì vậy mà rung lên, vang lên tiếng nứt vỡ.
"Đi mau!" Mộc Hàn Yên quát to, bóng dáng nàng đã bị luồng sáng trắng nuốt chửng.
…
Trên một đỉnh núi cách tháp Đoạn Hồn hơn trăm dặm, Đậu Nam Sơn và Phần Thiên Tịch ngồi khoanh chân đánh cờ, nhưng rõ ràng đầu óc của cả hai đều không đặt vào bàn cờ, tay cầm quân cờ cân nhắc mà thần niệm lại đều nằm ở tháp Đoạn Hồn.