Đợi đám người Phần Thiên Tịch và Đậu Nam Sơn được Chu Hướng Thần dẫn đường cùng đi vào Chu gia, mấy người Mộc Hàn Yên cũng ngẩng đầu bước tới phía trước, đương nhiên lúc này không còn người nào dám ngăn cản nữa.
Khi đi ngang qua mấy tên hộ vệ kia, Tư Dung còn nghển cổ ra, đánh giá trên dưới toàn thân mấy tên hộ vệ vài lần với ánh mắt không thiện ý, khiến bọn chúng cảm thấy khí lạnh toàn thân lập tức bốc lên, cố gắng kẹp chặt hai chân lại theo bản năng, căng thẳng đến mức cả người toát mồ hôi.
Sao tên này vẫn hạ lưu đê tiện và vô liêm sỉ như vậy! Mộc Hàn Yên trừng Tư Dung bằng ánh mắt vừa buồn cười vừa tức giận.
Tư Dung gãi đầu rồi đáp lại bằng một nụ cười vô cùng hiền lành.
Không có ai chú ý tới, khi mấy người Mộc Hàn Yên bước vào cửa của Chu gia, ở cuối đường có một đôi mắt từng trải mà thâm sâu đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bọn họ, trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.