Gian thương trên đời nhiều vô số kể, Mộc Hàn Yên cũng gặp nhiều loại người đề cao lợi ích như vậy rồi, nếu phải tính toán thiệt hơn với tất cả mọi người thì nàng chết vì phiền mất thôi.
"Mộc Chủ Tế khoan dung độ lượng như vậy thật là khiến người ta nể phục, chén rượu này ta cạn trước, xin đại nhân cứ tự nhiên." Diệp Tòng Sơn nói rồi giơ chén rượu lên cạn sạch một hơi, Diệp Tòng Thủy và Diệp Tòng Long cũng nhanh chóng nâng chén.
"Nói thật Mộc Chủ Tế giúp Diệp gia bọn ta một ân huệ lớn như thế mà bọn ta lại không biết nên cảm ơn thế nào cho phải, vốn dĩ không nên làm phiền đại nhân nữa, thế nhưng có việc này lại không thể không nhờ đại nhân ra tay giúp đỡ." Diệp Sơn Thủy lau miệng rồi nói với Mộc Hàn Yên.
Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí tức khắc yên tĩnh lại, Diệp Tòng Vân cũng cau mày.