"Khụ, khụ, thảo nào mấy lão già không biết xấu hổ Hà Thừa Nghiệp đó lại dùng đỉnh Kinh Thạch để đổi lấy núi Mặc Tinh, thì ra là vì Huyễn Cực Thạch Tủy. May nhờ có Mộc Chủ Tế, bằng không phen nay bọn ta chỉ còn nước ngậm bồ hòn làm ngọt thôi." Diệp Tòng Sơn bình tĩnh lại rồi nói với vẻ vui mừng.
Cuối cùng mọi người cũng tỉnh lại từ cơn mê, sau đó bọn họ reo hò vang trời. Vừa hoan hô bọn họ vừa nhìn Mộc Hàn Yên với ánh mắt cảm kích.
Nếu không nhờ có nàng thì Diệp gia không chỉ ngậm bồ hòn như thế thôi đâu, căn bản đám người Hà Thừa Nghiệp cũng sẽ không lấy đỉnh Kinh Thạch ra để trao đổi mà sẽ cướp núi Mặc Tinh luôn ấy chứ, đến lúc đó dù toàn bộ Diệp gia cắt cổ tự sát cũng không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông của Diệp gia dưới suối vàng.