"Bát Hoang, Thần Vẫn!" Mà một bên khác, Mộc Hàn Yên cũng bay lên, vung kiếm chém về phía Quan Tu Cẩn.
Nếu không phải mình cẩn thận mang theo Thao Thiết bên người, trong trận chiến hôm nay hơn phân nửa là kết cục của mình sẽ thê thảm, dù không chết cũng tàn phế. Vì ép hỏi tung tích của Hồn Châu năm màu và Xích Lôi Kim Dực Thú, chắc chắn đám Quan Tu Cẩn sẽ dùng cực hình, không chừa lại chút nể nang nào, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không ra tay nương tình.
Quan Tu Cẩn đang vội bỏ trốn, căn bản không phòng bị gì, nghe thấy tiếng mâu lửa sau lưng rạch ngang gió bay đến, ông ta chỉ có thể khẽ cắn môi quay người vung kiếm đỡ lấy.
Chiến lực của ông ta vốn kém xa Mộc Hàn Yên, bây giờ còn bận đối phó, làm sao có thể là đối thủ của nàng được chứ.
"Keng!" Trong tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay Quan Tu Cẩn theo đó đứt gãy. Ngọn mâu lửa bay đến ngực chỉ là dừng lại một chút, rồi đâm vào khí hải của ông ta.