"Lão phu được người bạn cũ nhờ chiếu cố Mộc Hàn Yên, xin Đỗ huynh cho chút thể diện, nếu nàng ấy có chỗ nào đắc tội với các người, ta thay nàng ấy nhận lỗi với các người." Diệp Tòng Vân không kiêu ngạo không tự ti mà đáp lại.
"Ha ha, nàng ta đắc tội với bọn ta nhiều lắm, không phải vài câu chịu nhận lỗi là xong đâu, tốt nhất ngươi đừng xen vào." Đỗ Thiên Thừa không nhịn được nói.
"Đỗ huynh, ngay cả mặt mũi của Diệp Tòng Vân ta huynh cũng không chịu nể sao?" Diệp Tòng Vân sầm mặt lại.
"Hừ, ta nể mặt ngươi mới nói nhảm với ngươi nhiều như vậy đấy, nếu như ngươi không biết điều, đừng trách Đỗ Thiên Thừa ta trở mặt không quen biết." Đỗ Thiên Thừa nhăn mặt, hừ lạnh nói.
Vừa dứt lời, ông ta đã bay người lên đánh một chưởng về phía Diệp Tòng Vân.
Diệp Tòng Vân đã sớm có sự chuẩn bị, tung chưởng về phía đối diện.
Trong chốc lát gió nổi mây phun, thần quang vạn đường.