Tuy suốt quãng đường Mộc Hàn Yên đều bận rộn tìm kiếm điểm truyền tống để bố trí truyền tống trận, nhưng chắc nàng cũng biết bọn họ đã làm gì, làm sao dám mạo hiểm như thế. Phải biết rằng vốn dĩ vết thương của nàng còn chưa lành hẳn, suốt quãng đường này lại càng mệt mỏi đến sức cùng lực kiệt, lẽ nào nàng lại không biết hậu quả, không sợ không cứu được người ngược lại còn hủy hoại đi tu vi của mình sao?
Tất nhiên Mộc Hàn Yên biết hậu quả, nhưng nàng lại không do dự một chút nào. Cao Bằng Trình đã từng cứu nàng, vì thế cho dù chỉ còn một tia hy vọng nàng cũng tuyệt đối không từ bỏ.
Tiếng niệm xướng nhẹ nhàng vang theo tiếng gió, khuôn mặt vốn đã mệt mỏi của Mộc Hàn Yên càng tiều tụy hơn, ngón tay đang đánh ra thủ quyết của nàng cũng khẽ run run. Khi tiếng niệm xướng cuối cùng kết thúc, rốt cuộc sức sống của Cao Bằng Trình đã ổn định lại, không còn trôi đi mất nữa, còn hai chân của Mộc Hàn Yên lại mềm nhũn ra rồi ngã nhào xuống mặt đất.