Lấy điểm truyền tống làm trung tâm, một vụ nổ bùng lên làm bùn đất với đá vụn bay tít lên cao, bụi bặm dày đặc che khuất cả bầu trời. Khi bụi bặm dần dần tan đi, một hố sâu đường kính hơn mười trượng, sâu đến mấy trượng xuất hiện ở trước mắt, bên trong toàn là gạch vỡ ngói nứt, đất cát lộn xộn.
"Nha đầu thật là giảo hoạt." Nhìn chăm chú vào hố sâu trước mắt, Đỗ Thiên Thừa giậm chân thật mạnh, thở dài một tiếng rồi nói.
"Tiền bối, chúng ta lập tức bố trí trận pháp đuổi theo." Quan Tu Cẩn lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói với Đỗ Thiên Thừa một cách nôn nóng.
"E rằng không kịp nữa rồi." Đỗ Thiên Thừa nói với vẻ buồn bực.
"Vì sao?" Vẻ mặt của bọn Quan Tu Cẩn đều ngẩn ra, nhìn ông ta mà không hiểu gì cả.