Không kịp nghĩ nhiều, Mộc Hàn Yên vận chuyển linh lực kết thành khiên lần nữa.
Trong âm thanh trầm đục, từng tia thần thuật kia hóa thành đường ánh sáng, biến mất không thấy gì.
Nhưng Mộc Hàn Yên chưa kịp thở ánh sáng vàng đã lại lóe lên, từng đường thần thuật lại đánh tới.
...
Bên cạnh tế đàn, đám người Quan Tu Cẩn điều hòa hơi thở một lát đã khá hơn.
"Không biết Mộc Hàn Yên thế nào rồi?" Khương Như Sơ nhìn vạn tia sáng vàng rực bên ngoài điện Thần Hồn, nghe thấy một loạt tiếng nổ vang trong đó, ông ta nói với vẻ run sợ.
"Dựa vào thần niệm của chúng, chắc là có thể dò xét đôi chút." Quan Tu Cẩn nói xong lập tức tập trung thần niệm, dò xét về phía điện Thần Hồn.
Mấy người Khương Như Sơ cũng tập trung tinh thần, hành động theo trật tự.
Rất nhanh cả đám người lại thu hồi thần niệm với vẻ mặt kinh hãi.