"Không được sao? Đó gọi là học tập không giới hạn, người biết thì làm thầy, thuật chiêm tinh của Nam công tử có thể nói là vượt lên cả tạo hóa của đất trời, lòng ngưỡng mộ của vi sư đối với hắn giống như nước sông Long Nham chảy không ngừng vậy. Chỉ tiếc là không sinh ra sớm hơn vài chục năm, không thể sớm kết giao cùng hắn, may mà trời xanh rủ lòng thương, lúc sinh thời còn để cho vi sư gặp được kỳ tài như vậy…" Khúc Sơn Linh trừng mắt nhìn đồ đệ một cái, nói đến nỗi nước bọt văng tứ tung.
"Ọe... Ọe..." Mọi người không nhịn được cùng nôn khan thành tiếng.
Được rồi, biết là ông đã bị thuật chiêm tinh của người ta thu phục rồi và ông còn thỉnh giáo người ta nữa, nhưng không cần phải tâng bốc đến mức như vậy chứ?
Sư phụ à, người cũng là thầy chiêm tinh nổi danh nhiều năm đấy, có thể giữ phẩm hạnh một chút được không? Mấy tên đồ đệ của ông ta đều xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho xong.