Nhìn bóng lưng hai người dần dần khuất xa, vẻ mặt Quan Tu Cẩn giống hệt như đưa đám, bàn tay đang cầm kiếm cũng thoáng buông lỏng.
"Quan Chủ Tế, nếu không còn chuyện gì khác thì bọn ta đi trước đây." Mộc Hàn Yên cũng đi ra phía ngoài cửa.
Đám người Khương Như Sơ cũng biết, chuyện đã tới nước này thì chẳng còn lý do gì để ra tay với Mộc Hàn Yên nữa, nên chỉ có thể nhường đường.
"Mộc Chủ Tế, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi. Ta hồ đồ nhất thời nên bị tiểu nhân lừa gạt chứ không phải cố ý làm khó ngươi, mong Mộc Chủ Tế lượng thứ." Đột nhiên sắc mặt của Quan Tu Cẩn thay đổi ngay lập tức, ông ta cười ha hả nói.
Hôm nay muốn ra tay với Mộc Hàn Yên là chuyện không thể nào, nhưng chung quy tung tích của đám Hồn Châu năm màu kia vẫn nằm ở chỗ Mộc Hàn Yên. Nếu hoàn toàn trở mặt với Mộc Hàn Yên, trong cơn tức giận nàng sẽ quay về thần điện Hoa Vũ, lúc ấy muốn tìm thêm cơ hội cũng khó.