"Vậy thì... cũng được thôi." Khúc Sơn Linh vẫn không biết trong mắt Mộc Hàn Yên, địa vị của ông ta đã từ lão bịp bợm tăng lên thành lão dở hơi, suy nghĩ một chút, ông ta hơi thất vọng. Thực ra ông ta cũng lo lắng mình không cưỡng lại được cám dỗ, mục tiêu quá cao lại tự chuốc lấy đau khổ, đối với ông ta, quyết định của Mộc Hàn Yên cũng không phải chuyện xấu gì.
Thấy Khúc Sơn Linh nghỉ ngơi đã khá lâu rồi, Mộc Hàn Yên bèn đi ra ngoài cửa, Khúc Sơn Linh ngoan ngoãn đi theo phía sau.
"Đúng rồi, sư phụ ông tên là gì, lai lịch ra sao?" Mộc Hàn Yên tò mò hỏi.
"Ta cũng không biết tục danh của sư phụ, ta là cô nhi, lúc một tuổi được sư phụ nhận nuôi, từ trước đến nay ta chưa từng nghe ông ấy nói đến tên của mình, cũng chưa từng nhắc đến lai lịch." Khúc Sơn Linh đáp, lúc nhắc tới sư phụ, ông ta có chút phiền muộn nhưng phần nhiều vẫn là tôn kính.