"Thanh Vân hiền chất, ngươi cũng không thể để cho phụ thân ngươi tự mình ra tay chứ." Khương Như Sơ nói.
Quan Thanh Vân bối rối đến nỗi lông mày cũng xoắn tít lại. Thử thách của điện Thần Đạo vốn chỉ là một truyền thống làm cho có mà thôi, người khác ra tay còn được, Chủ Tế như Quan Tu Cẩn mà ra tay thì không thể nào nói nổi. Quan trọng hơn là ngộ nhỡ ông ta lật thuyền trong mương, chẳng thể làm gì được Mộc Hàn Yên, thế có còn uy phong của Chủ Tế hay không?
Theo lý thuyết thân là con trai một của Quan Tu Cẩn, hắn ta nên san sẻ khó khăn với phụ thân, nhưng nghĩ tới nhát kiếm động trời kia của nàng, trong lòng hắn ta lại tràn đầy sợ hãi, đâu dám tuỳ tiện nhận lời.
Trong lòng Quan Thanh Vân rối như tơ vò, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
"Hay là để ta ra tay đi." Ngay vào lúc này một tên Tế Tư vẻ ngoài béo khỏe mở miệng nói, đó chính là Cao Uy Long.