Sắc trời chưa sáng Mộc Hàn Yên đã dẫn theo Cao Uy Hổ rời khỏi thành Hoa Vũ.
Muôn người trong thành đều đổ xô ra đường, tất cả các bách tính Tế Tư đều đi ra ngoài thành tiễn đưa Mộc Hàn Yên.
Mắt của tất cả mọi người đều ngân ngấn lệ, thút thít nghẹn ngào. Trong đám đông, có rất nhiều người trong số bọn họ đều là những người không có chỗ ở cố định, bao đời lang bạt khắp núi đồng hoang vu, mãi cho tới khi tìm đến với thành Hoa Vũ bọn họ mới tìm được chốn nương thân, không cần phải tiếp tục cuộc sống ăn gió nằm sương nữa.
Đám Tế Tư An Hạ Hân cũng nước mắt lưng tròng theo, nếu như không nhờ Mộc Hàn Yên, đừng nói là thành Hoa Vũ, e rằng ngay cả thần điện Hoa Vũ cũng đã trở thành một đống đổ nát, không cần phải nói cũng biết trong lòng bọn họ thấy cảm kích và lưu luyến đến nhường nào.