Vốn dĩ Chử Dương Hòa cùng với mấy người Phạm Thành Lễ còn định khuyên nhủ vài câu nhưng Mộc Hàn Yên hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội lên tiếng, mới mấp máy miệng đã thấy nhóm Mộc Hàn Yên đã đi xa hơn mười trượng. Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt của bọn họ toát lên vẻ kính phục, nếu là bọn họ chắc chắn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Trần Huyết Phong, cũng không thể huy động nhân lực vì hắn ta như vậy được. Có lẽ chỉ có Chủ Tế như nàng mới làm được chuyện này.
Đây cũng là sự chênh lệch lớn nhất giữa bọn họ và Mộc Hàn Yên.
...
Nhóm Mộc Hàn Yên chạy liền một mạch, chỉ hơn một canh giờ sau bọn họ đã quay trở lại thành Bình Xuyên.
Thành trì vừa cổ xưa vừa kiên cố khuất mình trong màn đêm, bởi vì hơn một nửa dân chúng trong thành đã bỏ đi nên trông nó vô cùng quạnh quẽ. Điều khiến người ta ngạc nhiên là trên cổng thành cao ngất chỉ có vài ba hộ vệ đi lại tuần tra, hơn nữa bọn họ đều có vẻ uể oải và không mấy để tâm đến nhiệm vụ.