"Trời tạo nghiệp còn có thể sống. Tự làm bậy thì chết chắc rồi, ông ta đã muốn chết thì cũng không thể trách chúng ta vô tình vô nghĩa được." Phạm Thành Lễ cũng cực kỳ căm phẫn. Ông ta là Chủ Tế của thần điện Thanh Ninh, thành Bình Xuyên vốn nằm trong sự quản lý của ông ta, nào biết Sa Minh Viễn sở hữu thần chỉ nghiễm nhiên có được địa vị ngang với ông ta, hoàn toàn không thèm nể mặt ông ta khiến ông ta mất sạch thể diện trước các Chủ Tế, ông ta nuốt trôi được cục tức này mới là lạ.
"Kể cũng lạ, dù Sa Minh Viễn có được thần chỉ, có thể xây thần điện khác thì cũng chỉ ngang hàng với chúng ta mà thôi, hơn nữa thần điện mới thành lập nhất thiết phải mời chúng ta hỗ trợ, cần gì phải trở mặt với chúng ta sớm như vậy chứ. Huống hồ lần này chúng ta đến là vì an nguy của thành Bình Xuyên, cũng vì sự tồn vong của Sa gia ông ta, nếu thế thì ông ta càng không nên trở mặt mới phải." Chử Dương Hòa nói với vẻ khó hiểu.