Đây cũng là vì những ngày tháng của dân lưu lạc lang thang đồng hoang trôi qua không hề êm đẹp, thành chính của thần điện có thể tạm thời che chở cho họ, không thể nhìn họ chết đói được.
Nào biết khi đến thành Bình Xuyên lại nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên Mộc Hàn Yên vô cùng khó hiểu.
"Đây là quy củ của thành Bình Xuyên, trong thành chỉ có hơn hai vạn dân, riêng gia tộc Sa gia đã có hơn hai nghìn người, dựa vào hai vạn người nuôi sống hai nghìn người, không phải là chuyện dễ dàng như vậy." Phạm Thành Lễ nói.
"Nhưng bọn họ đã nghèo như vậy rồi mà vẫn còn bóc lột cho được, không phải là ép người ta đến con đường chết sao?" Giang Ỷ Lăng đã từng thấy khó khăn của những người dân bình thường ở đại lục Thần Chi, nàng ta nói với vẻ tức giận bất bình.
Gương mặt già nua của Phạm Thành Lễ đỏ bừng, tuy ở các thành chính của thần điện bọn họ không xảy ra chuyện như vậy, nhưng ở lãnh địa của các gia tộc lớn thì chuyện này cũng không phải hiếm thấy.