"Không phải các ngươi muốn tìm ta đòi lại công bằng sao?" Mộc Hàn Yên hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Có sao, bọn ta đòi lại công bằng khi nào, là ngươi à, hay là ngươi?" Lư Quan Ngọc vuốt râu, chỉ vào Tế Tư dưới quyền, quát hỏi một cách dữ dằn.
Mọi người lắc đầu lia lịa, đùa gì thế, ngay cả Liễu Nhiên Đức cũng cút rồi, bọn họ còn đòi công lý cái rắm, tự tìm cái chết thì đúng hơn.
"Ta đã nói rồi, Chủ Tế đại nhân anh minh uy vũ, sức mạnh cái thế, thích làm việc thiện, một bầu chính khí, cho dù có người thua dưới tay Chủ Tế đại nhân thì cũng do người đó gieo gió gặt bão, ai lại không biết xấu hổ mà còn tới đòi công lý cái gì. Nếu thật sự có hạng người đui mù đó, khỏi cần đại nhân ra tay, để ta giúp đại nhân xử lý hắn ta." Thi Nhân Kiệt nói một cách hiên ngang chính trực, gương mặt đầy vẻ hùng hồn.
"Chẳng lẽ ta nghe lầm?" Mộc Hàn Yên cố nén cười nhìn hai người này nịnh hót.
"Đúng, nhất định là Chủ Tế đại nhân nghe nhầm." Đôi bạn tốt đồng thanh nói.