"Vạn Nghĩ Phệ Tâm Đan ấy, chẳng lẽ ngươi quên rồi à?" Long Vô Đương suýt khóc đến nơi.
Mộc Hàn Yên vỗ trán, quả thật là nàng đã quên mất chuyện này. Cũng khó trách, chẳng qua chỉ là một viên Thư Tâm Bình Khí Đan cực kỳ tầm thường mà thôi, làm sao nàng có thể để trong lòng. Vấn đề là, nàng biết đó là một viên Thư Tâm Bình Khí Đan, nhưng Long Vô Đương lại hoàn toàn không biết, nhìn quầng mắt thâm hệt như gấu mèo kia của Long Vô Đương, không khó để Mộc Hàn Yên tưởng tượng ra hai ngày nay hắn ta đã bị giày vò đến mức nào, rốt cuộc làm thế nào mà chịu đựng nổi?
Nghĩ tới đây, Mộc Hàn Yên cũng hiểu ra tại sao hôm trước Long Vô Đương phải gửi thư báo hiệu, nàng còn tưởng rằng đầu óc tên này có vấn đề, náo loạn cả nửa ngày, hoá ra tất cả đều là do bị "Vạn Nghĩ Phệ Tâm Đan" dọa sợ chết khiếp. Ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn ta biết đi đâu tìm thuốc giải chứ, không muốn cứu nàng cũng không được.