Chuyện này Mộc Hàn Yên đã nghĩ xong từ lâu. Là chưởng quỹ đứng đằng sau của thương hội Nam Yên, đương nhiên nàng biết thương hội buôn bán thu về rất nhiều tài nguyên và đương nhiên không thể nào giao tất cả đường làm ăn cho người ngoài. Đáng tiếc các Tế Tư dưới tay lại không ai có kinh nghiệm về lĩnh vực này, trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra được người giúp đỡ, nên mới để ý tới Chúc Ngọc Lan.
Người phụ nữ này tính tình tuy hơi nịnh bợ, nhưng nhìn cách bà ta giao tiếp với thương hội các nhà lần trước cũng có vẻ khá là nhanh nhẹn hoạt bát và phù hợp, xem ra có thể dùng một thời gian.
"Thành Hoa Vũ à…" Hai mắt Chúc Ngọc Lan sáng lên. Vừa thực hiện được giấc mơ trở thành Tế Tư, lại có thể quản lý tài sản cho Chủ Tế đại nhân, so với việc phải ăn nói khép nép cầu người khác để kiếm sống cho Cốc gia bao lâu nay thì tốt hơn nhiều. Chuyện tốt như vậy mà lại rơi vào đầu mình, dù có nằm mơ bà ta cũng cười vì sung sướng mà tỉnh giấc.