"Ta biết, ta biết, Nhị thẩm đừng khóc." Thẩm Vũ Hà lấy khăn cho Chúc Ngọc Lan lau nước mắt, bị bà ta làm cho xúc động như vậy, ánh mắt nàng ta cũng đỏ lên theo.
Nàng ta không nói lời nào còn đỡ, vừa nói xong Chúc Ngọc Lan lại càng khóc to hơn.
"Nhị thẩm, hôm nay làm phiền bà đi theo bọn ta cả một ngày, viên Xá Lợi Hồn Châu này cho bà, xem như là phí khổ cực đi." Mộc Hàn Yên lấy ra một viên Xá Lợi Hồn Châu đưa cho Chúc Ngọc Lan.
"Thật ư, cho ta thật sao?" Ánh mắt Chúc Ngọc Lan sáng lên, căn bản không cần đợi đến khi Mộc Hàn Yên trả lời, bà ta lập tức cầm lấy viên Xá Lợi Hồn Châu trong tay nàng.
Sau đó chớp mắt cái bà ta vui đến mức miệng không khép lại được, nước mắt cũng chỉ trong chốc lát đã cạn khô, không còn lấy một giọt.