"Không được, nhiều năm rồi con còn chưa về nhà thăm người, tất cả chỗ này đều là tấm lòng thành của con, nhất định ông ngoại phải nhận lấy." Thẩm Vũ Hà thấy ông ngoại mình không chịu nhận thì sốt ruột đến mức hai mắt đỏ cả lên.
"Vậy... ta lấy một viên thôi, còn lại con cứ giữ lại mà dùng." Cốc Thanh Dương không muốn nàng buồn bèn sửa lời, ông ta chọn bừa một viên Xá Lợi Hồn Châu và nhận lấy nó.
"Không được, viên này nhỏ quá, phải lấy viên này, viên này to này." Thẩm Vũ Hà giật viên Xá Lợi Hồn Châu đó về, đổi sang viên khác lớn hơn cho ông ngoại mình.
"Con bé ngốc nghếch này, lớn hay nhỏ có khác gì nhau, thật ra chúng đều như nhau cả thôi." Cốc Thanh Dương mỉm cười vỗ đầu nàng đầy vui vẻ, cuối cùng ông ta vẫn nhận viên lớn.
"Thang gia gia, Phùng gia gia, con tặng cho hai người nữa này, hai người không được chê đâu đấy." Thẩm Vũ Hà lại lấy hai viên Xá Lợi Hồn Châu đưa cho hai người Thang - Phùng.