"Ta sợ ai chê cười chứ, ngay cả viên pha lê mà nó cũng dám lấy ra làm quà tặng, ta còn sợ ai chê cười nữa." Chúc Ngọc Lan còn chưa hết giận, miệng chửi rủa không ngớt, nhưng có lẽ bà ta cũng muốn giữ mặt mũi nên giọng dần nhỏ đi.
"Nhị thẩm, thẩm nghe ta giải thích..." Thẩm Vũ Hà không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành kiên nhẫn giải thích.
"Còn giải thích cái gì, Thẩm Vũ Hà, ta trả lại cho ngươi viên pha lê này, ta sẽ nhớ kĩ món nợ hôm nay, sau này ngươi còn dám bước vào cổng Cốc gia, đừng trách ta không nể mặt." Chúc Ngọc Lan vốn định trực tiếp đuổi Thẩm Vũ Hà ra ngoài, nhưng khi bà ta nhìn thấy sắc mặt của đám hạ nhân ở bốn phía, còn có mấy vị khách đang nghỉ chân ở xa quan sát nên bà ta cũng không tiện tuyệt tình, chỉ ném mạnh "viên pha lê" vào người Thẩm Vũ Hà, hung hăng nói một câu rồi quay đầu bước đi.