Nhìn ánh mắt của mấy người kia, Mộc Hàn Yên biết bọn họ đều hiểu được ý của mình, nàng cũng không nói thêm nữa mà quay sang nhìn Trần Huyết Phong.
"Ta không thấy gì cả, không thấy gì cả." Trần Huyết Phong nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với giọng run run.
Dù sao sống chết của hắn ta chỉ dựa vào một suy nghĩ của Mộc Hàn Yên, thậm chí chỉ cần hắn ta có chút suy nghĩ phản nghịch thì nàng đã có thể cảm nhận được, cho nên nàng cũng không làm khó hắn ta. Đây cũng chính là chỗ đáng sợ của Linh Hồn Tử Khế. Nếu như Mộc Hàn Yên không chủ động giải trừ khế ước, hắn ta hoàn toàn giống như một con bù nhìn.
"Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi!" Thẩm Vũ Hà lên tiếng với vẻ bất an.
Bí mật ẩn giấu ở nơi này nếu không cẩn thận sẽ đem đến họa sát thân cho bọn họ, nàng ta không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.