Hơn nữa lực trói buộc của khế ước này quá mạnh, hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm, cho dù lấy cái chết để ép cũng không có mấy ai đồng ý ký, dù sao chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết, không ai biết là chết lúc nào nữa, chủ nhân vui vẻ mình có khả năng sẽ chết, chủ nhân không vui mình cũng có khả năng sẽ chết, chủ nhân uống nước nghẹn hay đi ngủ bị cấn mình cũng có khả năng sẽ chết, cần gì phải sống không bằng chết như vậy?
"Chúng ta đi thôi." Mộc Hàn Yên dặn dò Trần Huyết Phong xong xuôi mọi chuyện rồi cũng không có hứng đợi tiếp.
"Cung tiễn đại nhân, đại nhân lên đường thuận buồm xuôi gió." Dù sao thì Trần Huyết Phong đã từng ở gia tộc Tế Tư, tố chất thật sự mạnh hơn đám thổ phỉ bình thường nhiều, hắn ta lập tức đứng dậy tiễn.
"Còn có chuyện này, ta để ngươi ở lại cánh đồng hoang vu không phải để ngươi tiếp tục lạm sát kẻ vô tội, nếu để cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi." Mộc Hàn Yên lại lạnh lùng nói.