Thấy Mộc Hàn Yên bình tĩnh thế này, hình như lúc nói còn hơi miễn cưỡng, lão tộc trưởng càng cho rằng vật báu mình lấy ra không vừa mắt người ta, chẳng qua muốn an ủi mình nên mới miễn cưỡng nhận lấy. Ông ta cảm động đến mức nước mắt lại rơi xuống.
"Thánh lừa đảo! Đúng là diễn giỏi!" Lăng Bảo Bảo đâu biết Mộc đại tiểu thư đang suy nghĩ gì, chỉ thầm lẩm bẩm một câu. Trên phương diện này, có thể nói hắn và Mộc Hàn Yên là cá mè một lứa, hiểu tận gốc rễ.
Chỉ cần nhìn những đốm sáng nhỏ lấp lánh trong mắt nàng, Lăng Bảo Bảo biết ngay Mộc Hàn Yên động lòng đến mức nào, đoán chừng nếu người ta không cho, có khi nàng còn ra tay cướp cũng nên ấy chứ. Thế mà Mộc Hàn Yên lại cứ nói một cách miễn cưỡng như vậy, không phải lừa đảo thì là cái gì. Chẳng qua có thể giả bộ cũng là một loại bản lĩnh.
"Đúng rồi, tộc trưởng đại nhân, viên Vẫn Kim này có nguồn gốc từ đâu vậy?" Mộc Hàn Yên hỏi.
"Ở chỗ cách đây hơn mười dặm về phía Nam." Lão tộc trưởng đáp.