Nếu vừa rồi Mộc Hàn Yên vừa đến đã lập tức buộc hắn ta mở miệng, Trần Huyết Phong nhất định sẽ không để cho đối phương được toại nguyện. Dù gì hắn ta cũng biết mình chỉ có một con đường chết. Chẳng qua nếu Mộc Hàn Yên đã cho cơ hội, hắn ta cũng sẽ nói chuyện một cách phóng khoáng. Lần này thua tâm phục khẩu phục, Trần Huyết Phong không có gì phải giấu giếm. Đương nhiên hắn ta căn bản cũng không biết Mộc Hàn Yên muốn hỏi gì.
"Công pháp của ngươi bắt nguồn từ đâu? Với lại lần trước ở thôn Mộc gia, người vốn bị nhị đương gia của các ngươi lôi ra làm bia đỡ đao rồi lại chạy mất dưới kiếm của ta có lai lịch gì?" Mộc Hàn Yên hỏi.
"Người nào?" Trần Huyết Phong hơi ngớ người ra. Lần trước hắn ta chỉ lo chạy trối chết, căn bản không hề chú ý đến người khác nên cũng không biết Mộc Hàn Yên đang nói tới ai.
"Chính là…" Vừa mới nói đến đây, Mộc Hàn Yên chỉ thấy một thanh trường kiếm xuyên qua ngực Trần Huyết Phong từ sau lưng.