Hồi nãy hắn ta còn hận người thôn Mộc gia đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn bầm thây bọn họ ra nghìn mảnh, nhưng lúc này khi Mộc Hàn Yên thật sự đứng ngay trước mặt, hắn ta mới nhận ra cơ bản là mình không có nổi dũng khí báo thù.
Cái con heo nhỏ mập ú đáng yêu nhưng vô cùng đáng sợ kia đã để lại cho hắn ta quá nhiều ký ức đau thương.
"Đi!" Đương nhiên Trần Huyết Phong sống được tới bây giờ không phải chỉ nhờ tính hiếu chiến, mà hắn ta còn có khả năng nhìn thế cục ra quyết định nhanh hơn thổ phỉ bình thường gấp cả trăm lần, thấy có dấu hiệu không ổn là lập tức giục ngựa đi ngay.
Đám thổ phỉ còn lại đã bị một đao kia của Mộc Đồ làm cho sợ tới lạnh run từ nãy giờ, khi nhận ra Mộc Hàn Yên trái tim bọn chúng càng đập như sấm, nên vừa nghe Trần Huyết Phong nói vậy đều chẳng chút do dự, lập tức giục ngựa chạy sát theo sau hắn ta phóng ra ngoài thôn.
"Lần này muốn đi đâu có dễ như vậy đâu!" Mộc Hàn Yên cười lạnh lùng.