"Ngại quá, lão hủ không có tiền, không mua nổi những dược thảo này, làm phiền rồi." Văn Nhân Thanh Thu nói xong bèn chắp tay, tuy ánh mắt ông ấy rất không đành lòng, nhưng vẫn quay người bước thẳng ra ngoài.
Thấy ông ấy rời đi một cách gọn gàng dứt khoát như vậy, nhất thời Mộc Nam không kịp phản ứng, sau đó tự nhiên hắn lại nảy sinh lòng tôn kính.
Thực ra dựa vào thân phận của ông ấy, đừng nói là bỏ tiền mua, kể cả có cho không ông ấy thì Mộc Nam cũng bằng lòng, thậm chí có phải bù tiền thì cũng là chuyện hắn cầu còn chẳng được nữa là. Nhưng người này không hề ám chỉ kẻ khác phải tặng cho ông ấy, không hề có suy nghĩ chiếm lợi ích của người khác chút nào.
Mộc Hàn Yên đã nhận ra điều gì đó.
"Đợi chút, Văn Nhân tiền bối, những dược thảo này bọn ta sẽ tặng hết cho ông." Mộc Hàn Yên vội vàng nói.
"Cái gì, tặng cho ta?" Văn Nhân Thanh Thu ngẩn người.
"Vâng, tặng cho tiền bối đó." Mộc Hàn Yên hào phóng nói.