"Cơm tới rồi." May là Tư Không Thanh Lam chưa quên việc này, rất nhanh đã đem giỏ cơm đến.
"Có món gì ngon không?" Mắt Lăng Bảo Bảo lóe sáng, hỏi với vẻ vô cùng mong đợi.
"Hơi đơn giản, mong mọi người thông cảm." Tư Không Thanh Lam nói với vẻ ngượng ngùng.
"Không việc gì không việc gì, ngày nào cũng gặm thịt khô ta đã chán ngán rồi, đơn giản một chút cũng tốt." Lăng Bảo Bảo nhận lấy giỏ cơm, mở nắp với khuôn mặt tươi cười, nhưng ngay sau đó nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ.
Mấy bát cháo loãng, mấy cái bánh màn thầu khô queo, một đĩa dưa muối. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Tư Không Thanh Lam chỉ khiêm tốn vài câu, ai ngờ lại thực sự đơn giản như vậy.
Thức ăn như vậy, ngay cả Mộc Hàn Yên là người vốn không hề kén chọn đồ ăn mà còn cảm thấy quá đơn giản. Cũng khó trách Tư Không Thanh Lam bị bỏ đói như vậy, trong tiệc rượu đón gió ở thôn Mộc gia suýt chút nữa hắn đã gặm cả đĩa. Trong khoảng thời gian này, thần điện thật sự hơi khó khăn nhỉ.