"Đại nhân, Tư Không đại nhân đã trở về!" Trên tường thành sứt mẻ vang lên tiếng hoan hô mừng rỡ. Cửa thành mở ra, mấy nam tử trung niên mặc trang phục cũ nát tiến lên đón.
"Yến đại ca, Tề đại ca." Tư Không Thanh Lam nhảy xuống xe ngựa, gọi hai người dẫn đầu một cách thân thiết.
Thấy vậy, Mộc Hàn Yên cũng xuống xe ngựa.
"Tư Không đại nhân, vị này là?" Nhìn thấy Mộc Hàn Yên, mấy tên nam tử đều hơi ngẩn ra.
"Vị này chính là Mộc Hàn Yên đại nhân. Hai vị này là bạn của ta, Yến Thanh Sơn và Tề Minh, đều là con dân của thành Hoa Vũ." Tư Không Thanh Lam giới thiệu. Hiển nhiên thành Hoa Vũ chính là tòa thành nhỏ rách nát này.
"Xin chào Mộc đại nhân!" Hai nam tử lập tức thi lễ.
"Yến đại ca, Tề đại ca không cần đa lễ." Mộc Hàn Yên đáp lễ.
Lúc này nàng mới nhìn ra kỳ thực hai người cùng lắm cũng chỉ tầm ba mươi tuổi. Chẳng qua họ đều có khuôn mặt khắc khổ, ăn mặc cũng cũ nát, nhìn bề ngoài có vẻ già hơn tuổi thật nhiều.